Chuyện sẽ chẳng có gì để nói nếu như không có cái ngày tôi phát hiện ra trong tủ của anh có tấm ảnh anh và anh bạn cùng phòng môi kề môi, má kề má. Tôi choáng váng, không tin vào mắt mình, thậm chí cảm thấy buồn nôn về tất cả những gì đang diễn ra xung quanh.
Anh ở trọ trong căn phòng nhỏ, gần 20m vuông. Anh bạn cùng phòng anh khá thân thiện, đẹp trai lại rất quan tâm tôi, đon đả chào hỏi, tiếp đón tôi mỗi lần tôi đến chơi với người yêu. Thế nên tôi rất yên tâm khi hai anh ấy ở cùng nhau. Nhiều lần tôi tò mò về chuyện anh bạn cùng phòng đẹp trai thế sao chưa có người yêu, và có ý mối lái anh cho cô bạn tôi, thì người yêu tôi chỉ cười: “Kệ nó”. Và rồi tôi cũng không hỏi thêm nhiều nữa. Nhưng ngày đó tôi cũng không nghi ngờ gì.
Thi thoảng tôi có đến nấu ăn cho người yêu. Có những tuần tôi đến liên tục. Tôi bắt đầu cảm thấy thái độ của anh bạn cùng phòng người yêu tôi không được tốt như mọi khi, nhưng nghe nói anh có chuyện buồn về tình cảm, nên tôi không bận lòng nữa. Có lẽ, ngày ấy anh và người yêu tôi cãi nhau. Vì tôi thấy biểu hiện của anh cũng rất lạ. Tôi hỏi thì anh chỉ nói là chuyện công việc.
Những ngày đó, tôi thường xuyên tới phòng anh, vì tôi có chìa khóa sẵn. Anh tin tưởng tôi và chắc như đinh rằng tôi không bao giờ phát hiện ra sự bất thường gì giữa hai người. Đúng vậy, hai người con trai ở cùng nhau trong cùng xóm trọ, có gì mà phải suy nghĩ, đoán già đoán non. Đó là chuyện thường tình của những người lập nghiệp ở phương xa.
Nhưng lần ấy, chính cái lần tôi phát hiện ra bức ảnh thân mật của anh và người bạn cùng phòng, tôi đã hiểu ra tất cả. Những sự kiện xâu chuỗi lại hoàn toàn chính xác. Anh và người đó yêu nhau. Hóa ra, mấy năm nay đó là một cuộc sống thử. Tôi lục tung nhật kí của anh và đọc được từng lời anh viết về anh bạn cùng phòng. Tôi ghê sợ quá, toàn lời lẽ yêu đương, giận hờn… giống như những gì anh nói với tôi.
Có lẽ, lần ấy anh đã quên không khóa tủ nên sự việc mới xảy ra như vậy. Tôi chạy trốn khỏi căn phòng, không liên lạc với anh cho tới khi anh chủ động gọi điện. Tôi đau khổ quá, bất ngờ vô cùng vì không thể ngờ anh lại yêu tôi để ngụy tạo giới tính. Cuộc đời thật lắm điều khó lường. Tôi muốn buông xuôi quá, muốn từ bỏ tất cả quá. Tôi phải làm sao đây vì tôi yêu anh quá nhiều, tin tưởng anh quá nhiều. Như thế có gọi là phản bội không? Tại sao anh lại mang tôi ra làm bia đỡ đạn chứ, có quá tội nghiệp cho đứa con gái yêu chân thành như tôi không?
Theo Eva
Không có nhận xét nào: