Tôi úp mặt vào tường, đưa hai tay lên ôm mặt mà khóc nức nở. Chưa bao giờ tôi có cảm giác ê chề, nhục nhã như lúc này. Mấy năm nay làm vợ, tôi đã khóc quá nhiều, nhưng lần này là giọt nước mắt của sự tủi nhục và cay đắng.
Cái mà tôi chưa bao giờ dám tưởng tượng hay nghĩ tới, cuối cùng lại rơi vào trúng tôi.
(ảnh minh họa)
Tôi lấy chồng trước sự chứng kiến của bà con lối xóm, bạn bè. Ai cũng mừng cho tôi vì tốt số, lấy được anh chồng cao to đẹp trai lại khá giả. Thì tôi xứng được như thế vì họ cho rằng, tôi xinh đẹp lại có công ăn việc làm ổn định. Hà cớ gì lại không? Tôi cũng lấy làm vui vì mọi người nhìn chồng tôi bằng con mắt thiện cảm và ngưỡng mộ. Nhưng rồi, mọi sự đã đổi khác kể từ khi tôi về làm dâu. Chồng tôi là một người ngoài tưởng tượng… (ảnh minh họa)
Cái mà tôi chưa bao giờ dám tưởng tượng hay nghĩ tới, cuối cùng lại rơi vào trúng tôi. Chồng tôi bất lực, ngay trong đêm tân hôn anh thú nhận điều đó. Đau khổ hơn, anh quỳ gối cầu xin tôi, mong tôi cứ làm vợ anh và cho tôi thoải mái qua lại với những người đàn ông khác. Chỉ cần tôi giữ cho anh cái gia đình này, để bố mẹ anh khỏi phiền lòng là được.
Tôi đau khổ vô cùng. Vì thương anh, vì yêu anh lại lo cho bản thân mình. Lúc này, bỏ anh tôi cũng chẳng lợi lộc gì. Tôi đành chấp nhận như thế, cũng chẳng nhận lời anh hay từ chối gì. Cứ tạm sống thế đã, tôi tính vậy và an phận, tiếp tục cuộc sống bình thường, nén nõi đau khổ vào lòng, không nói cùng ai.
Tôi đã chấp nhận cuộc sống chung giường với người chồng bất lực được hơn 1 năm, sau đó tôi cũng có bồ. Dù rằng không muốn nhưng tôi buộc phải làm vậy. Tôi không thể cứ sống mãi, không chăn gối như vậy được. Chồng tôi biết chuyện, anh cũng buồn lắm nhưng còn làm sao được, anh đành chấp nhận và vì anh đã hứa với tôi như thế. Bố mẹ anh không hề hay biết gì về việc của con trai mình. Tôi thương cả bố mẹ anh vì họ rất tốt với tôi.
Những thời gian trôi qua, thấy chúng tôi không có tín hiệu gì của việc sinh con cái, bố mẹ lo lắm, liền thúc giục. Ban đầu, chúng tôi cũng nhìn nhau ậm ờ cho xong việc rồi lại lên phòng. Nhưng lâu dần, bố mẹ mong có cháu nên hối quá khiến tôi cũng đau lòng. Chồng tôi thì càng buồn và tuyệt vọng hơn. Anh biết, yêu cầu việc này với anh là không thể.
Đêm ấy, anh vòng tay qua người tôi, ôm chặt lấy tôi mà khóc. Cử chỉ này lâu lắm tôi không cảm nhận được. Anh cầu xin tôi hãy cho anh một đứa con, dù là con của ai cũng được. Tôi ngoại tình, chỉ cần ngủ với người tình và mang về cho anh một đứa con là anh đội ơn tôi lắm rồi. Anh không muốn bố mẹ phiền lòng. Anh cũng hứa sẽ yêu thương và chăm sóc con tôi như con ruột của mình.
Tôi trăn trở và suy nghĩ quá nhiều. Tôi cũng muốn có con chứ. Nếu như không làm như vậy, tôi cứ sống mãi bên anh mà không có con thì không ổn chút nào. Còn nếu xin con bên ngoài, tôi cảm thấy có lỗi với con mình sau này vì không biết mặt cha ruột của cháu là ai. Nhưng chấp nhận, cả đời tôi phải vùi dập cùng anh, hoặc chỉ còn cách bỏ chồng, đi với người đàn ông khác. Tôi sợ nếu làm thế, anh sẽ nghĩ quẩn mà làm liều, tôi biết làm sao. Lòng tôi dù đau khổ nhưng còn yêu anh nhiều lắm.
Tôi đã suy nghĩ mấy đêm không ngủ, chỉ mong có ai giúp tôi chưa được bệnh cho anh, có phép màu nào đó khiến anh có thể làm người đàn ông thực sự và chúng tôi cùng nhau sinh con đẻ cái. Nhưng tất cả chỉ là mộng tưởng. Tôi sợ mình phải làm theo cách của anh và chấp nhận hi sinh bản thân mình mà thôi!
Theo Eva
Không có nhận xét nào: