Mái ấm gia đình tôi đang phải đương đầu với 'cơn bão' lớn nhất từ trước đến giờ. Tôi càng cố gắng gìn giữ hạnh phúc thì chồng tôi lại càng buông xuôi, chán nản...
Chồng tôi là bộ đội nên thời gian anh ở nhà cùng vợ chăm sóc con không nhiều. Nhưng mỗi lần được về phép anh đều rất quan tâm đến vợ và chiều con. Cả chồng và tôi đều cố gắng để cháu không 'thua bạn, kém bè', sống thoải mái và đầy đủ nhất, chỉ với mong ước con ngoan, trưởng thành có hiếu với cha mẹ.
Tôi biết con có tình cảm trên mức bạn bè với một cậu bạn cùng lớp nhưng đơn giản nghĩ đó là sự cảm mếm học trò, không cần quá lo lắng. Vả lại, con gái tôi vẫn chăm ngoan, học hành tiến tới thì đâu có lý do để cấm cản, cuống lên với tình yêu tuổi ô mai của con. Nhưng hóa ra tôi sai lầm khi đã xem nhẹ mọi chuyện. Tình yêu của con không chỉ dừng lại ở cái nắm tay, ánh mắt trao nhau âu yếm hay nụ hôn vội... mà đã vượt quá kiểm soát với kết quả là một - hình - hài đang lớn dần lên trong bụng con.
'Chồng ơi, vợ có bầu rồi. Làm sao đây?', chân tay tôi bủn rủn, mắt mờ đi khi vô tình đọc được tin nhắn của con, lúc dọn phòng. Không, không thể nào! Đứa con gái ngoan không thể 'phản bội' tôi như thế. Tôi cố dỗ yên mình rằng đó có thể chỉ là tin nhắn trêu đùa của tụi trẻ. Vội vã lên phòng con hỏi - cho - ra - lẽ, tôi lặng người khi thấy con đang nôn thốc nôn tháo...
Đưa con đến bệnh viện phụ sản khám, con òa khóc sợ hãi khi bác sĩ nói 'Cháu có bầu hơn 2 tháng rồi', còn tôi như chết nửa người, thất thần.Tại sao lại có chuyện như thế xảy ra? Con chỉ mới 15 tuổi, phía trước là tương lai, hoài bão và bao ước mơ...
Chồng tôi tuy rất yêu chiều con nhưng lại là người nguyên tắc, 'tôn sùng' đạo lý truyền thống và nóng tính. Tôi lo sợ nếu chồng biết sự thật sẽ đánh - con - đến - chết mà không ai có thể can xin. Tôi quyết định giấu chồng, phân tích thiệt hơn và thuyết phục con bỏ thai, rồi lặng lẽ đưa con đến một phòng mạch tư. Lúc nhìn con nằm trên chiếc giường trắng toát, mặt tái xanh, mắt nhắm nghiền mà từng dòng nước mắt trào ra, tôi nghẹn đắng lòng...
Sau khi bỏ đi giọt máu của mình, con thường ngồi buồn một mình, mất hẳn vẻ lanh lợi, hoạt bát của tuổi 15. Có hôm nửa đêm nghe tiếng con khóc nấc trong phòng mà lòng tôi tê tái. Tôi vỗ về, an ủi con thì con đẩy ra... la hét và bấn loạn.
Rồi không hiểu sao 'bí mật' đến tai chồng tôi. Anh lầm lì không hỏi vợ nửa lời mà trực tiếp truy vấn con. Khi con bé thừa nhận có thai và đã phá. Không cần biết phải - trái, không quan tâm con sợ hãi thế nào, anh lôi con ra đánh và luôn miệng mắng con đã 'bôi tro, trát trấu' vào mặt cha mẹ. Tôi quỳ lạy, van xin anh tha cho con, anh chỉ tay vào mặt tôi mắng 'Cô im đi, tôi không nghe cô giải thích. Con hư tại mẹ'.
Đến lúc con bé nằm bất động, co ro ở góc phòng và không khóc xin nữa, anh mới ngừng đánh và lê từng bước chân đớn đau ra ngoài, bỏ lại sau lưng tiếng khóc nấc của cả 2 mẹ con tôi. Lần đầu tiên chồng tôi đánh con...
Mái ấm gia đình tôi đang phải đương đầu với 'cơn bão' lớn nhất từ trước đến giờ. Ánh mặt trời vẫn sáng, vẫn ấm, vẫn lan tỏa khắp nơi và căn nhà tôi vẫn sáng lên mỗi khi mặt trời mọc nhưng sao lại lạnh lẽo và ngột ngạt thế này. Tôi sẽ hàn gắn vết thương của 2 cha con thế nào đây? Sẽ làm gì để giúp con gái đây?... Lòng tôi dậy sóng với muôn vàn câu hỏi.
Theo Eva
Không có nhận xét nào: