Nếu giờ tôi bỏ chồng, mọi người chắc hẳn sẽ cho rằng tôi bị điên hoặc tôi là loại đàn bà không ra gì. Chỉ có không ra gì tôi mới ly hôn với người chồng yêu thương và chiều chuộng mình hết mực như thế.
Nếu có một điều ước tôi chỉ mong sao anh đừng yêu tôi nhiều đến thế. Hẳn nghe tới đây mọi người sẽ nghĩ tôi có vấn đề về thần kinh bởi vì chẳng có người phụ nữ nào lại muốn chồng không yêu thương mình. Nhưng quá đúng là tình yêu ấy đã khiến tôi phải đối diện với sự kinh hãi không nói được thành lời.
Anh sẽ là một người chồng hoàn hảo nếu như dục vọng trong người anh không mạnh mẽ tới vậy. Đêm tân hôn trở thành nỗi khiếp đảm với tôi. Sự đau đớn của việc tấm màng trinh bị rách không thấm vào đâu so với những tác động mạnh bạo mà anh tạo ra. Ngay lần đầu tiên anh đã khiến tôi thực sự choáng váng vì kiểu yêu cuồng dâm của anh. Chính vì thế mà tôi thấy tình dục không còn là sự tuyệt vời mà trở nên sợ hãi và ghê tởm.
Sau đêm tân hôn, vùng kín của tôi bị chấn thương mạnh, chảy máu và đau buốt tới mức tôi không thể đi lại cũng không thể làm gì được. Tôi sợ hãi xa lánh anh và anh phát khóc lên vì sự lạnh lùng của tôi. Anh cầu xin tôi tha lỗi với lí do chỉ vì lần đầu tiên anh được gần gũi vợ nên mới không kiểm soát được hành vi của bản thân nên làm tổn thương tôi chứ anh không phải là người cục súc. Thương chồng, hơn nữa lại thấy anh quá yêu mình nên tôi ôm anh vào lòng và bỏ qua mọi chuyện.
Ảnh minh họa
Nhưng giá mà cuộc sống hôn nhân của vợ chồng tôi không có những buổi đêm thì tốt biết bao. Anh hiền lành, dịu dàng và tốt quá đỗi những mỗi khi màn đêm buông xuống anh lại như biến thành một con mãnh thú. Khi vết thương vùng kín vừa lành, anh lại hùng hổ “yêu” tôi. Sự bạo dâm của anh khiến tôi nhìn anh như một con quái vật. Tôi không biết tới cảm giác hưng phấn, đam mê hay cái mà người ta vẫn gọi là khoái cảm là gì. Với tôi, mỗi phút giây chồng “vồ” lấy cơ thể tôi để yêu thương chẳng khác nào tra tấn cực hình. Tôi chỉ cảm thấy đau đớn toàn thân và khiếp đảm. Cuộc "yêu" nào tàn anh cũng ôm tôi xin lỗi vì đã làm tôi đau, làm tôi sợ.
Tôi không biết trách chồng vì điều gì, bởi anh đối xử với tôi quá tử tế. Lẽ nào trách anh vì anh đã quá yêu vợ. Tôi cứ nhủ lòng chỉ thời gian đầu như vậy thôi rồi dần dần thời gian sẽ làm cho anh vơi đi sự mạnh mẽ đấy khi hai vợ chồng đã bén hơi, quen mặt. Nhưng dường như điều đó lại không đúng với anh. Nhiều hôm anh ôm tôi vào lòng thủ thỉ: “Em là một người vợ thật tuyệt vời, vì thế mà lần nào anh cũng bị hút vào em một cách mãnh liệt”. Có lẽ người vợ khác sẽ rất hạnh phúc khi nghe chồng nói vậy nhưng với tôi, tôi lại rùng mình vì mường tượng tới những lần anh “yêu” tôi.
Không phải anh không biết mình quá bạo dâm nhưng mỗi khi lên giường anh như một người khác bị điều khiển không kiểm soát của bản năng. Sau mỗi lần "yêu", thấy tôi quằn quại, đau đớn anh lại lo sốt vó lên. Càng thế trong cuộc sống vợ chồng anh lại càng yêu thương chiều chuộng tôi hơn gấp bội. Anh chăm chút cho tôi từng li từng tí đến nỗi gia đình anh khó chịu với tôi còn bố mẹ tôi thì mừng thầm vì con mình lấy được người chồng tử tế.
Sự cuồng loạn của anh trong tình dục khiến tôi bị tổn hại nghiêm trọng về cơ quan sinh dục. Vết thương vùng kín của tôi vừa mới kịp lành anh lại khiến cho nó trầm trọng hơn. Nhiều lần tôi đau tới mức không thể đi lại được. Tôi yếu đi trông thấy. Tôi phải đi khám bác sĩ nhiều lần. Tôi phát ngượng lên khi bác sĩ nhìn tôi tới tái khám quá nhiều và gắt lên: “Bảo kiêng khem mà không chịu, cứ ham hố như thế này bao giờ mới khỏi được”. Tôi có cảm giác họ nhìn tôi như một người đàn bà quá nhiều nhục dục, tôi tủi thân cực độ. Mỗi lần như thế chồng tôi lại vỗ về, an ủi và nhận lỗi về mình.
Về phía gia đình chồng, bố mẹ chồng bắt đầu ngán ngẩm vì cô con dâu yếu đuối như tôi. Bố mẹ nghĩ tôi tiểu thư, điệu vợi, lười biếng nên từ ngày về làm dâu tới giờ cứ suốt ngày đau ốm. Trong mắt gia đình nhà chồng, tôi giống như một cô vợ chỉ quen hạch sách và bắt chồng làm. Tôi đã từng khóc rất nhiều vì điều đó nhưng không biết làm sao để giải quyết. Tôi không thể làm được việc gì vì những tổn thương nghiêm trọng mà cơ thể đang trải qua. Nhưng tôi cũng không thể thú nhận với mọi người vì sao tôi như thế.
Chuyện con cái của tôi vì thế cũng bị ảnh hưởng. Dù không có ý định kế hoạch nhưng hơn nửa năm trôi qua tôi vẫn chưa thể thụ thai vì những chấn thương vùng kín của tôi. Bố mẹ chồng càng lo lắng hơn gấp bội. Đã không biết bao lần tôi muốn chốn chạy khỏi anh. Tôi sợ những lần hai vợ chồng gần gũi. Nhưng tôi lại không thể làm được điều đó khi nghĩ tới sự tận tâm, chăm chút và tình yêu lớn lao mà anh dành cho tôi. Tôi không nỡ rời xa anh.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này thì tôi sẽ chịu được tới bao giờ? Cuộc sống vợ chồng còn rất dài, tôi không thể chịu cả đời trong cảnh bị bạo lực trong tình dục như thế này dù cho anh yêu và tốt với tôi đi chăng nữa. Tôi sợ rằng cái bản năng đó trong anh không thể nào thay đổi được. Vậy thì chẳng thà chúng tôi giải thoát cho nhau lúc này, khi mà chưa có con cái. Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều vì chúng tôi không làm khổ các con. Nhưng làm sao tôi có thể rời xa anh khi mà anh tốt và yêu tôi như vậy. Và trong thâm tâm tôi, tôi cũng còn yêu anh nhiều lắm. Tôi phải làm gì lúc này để thoát khỏi sự bế tắc của cuộc sống hôn nhân?
Theo Eva
Không có nhận xét nào: